Trang

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Ghen

Đừng có nhắc mãi về loài hoa thạch thảo
Em chẳng thích một tẹo nào
Cái mỏng manh mới dễ vỡ làm sao
Ngại ngùng cả những giọt sương nồng chẳng kịp uống để mà say mèm khi đêm xuống.

Đừng có nhắc mãi về một buổi chiều thu mặt trời đi ngủ muộn
Chỉ là gió cuối mùa níu lấy ngọn heo may để đám mây chòng chành như thế !
Thôi, anh đừng có kể
Em đã biết tỏng biết tong có cả ngàn những hạt hạt mưa đã từng rơi nghiêng miền kí ức,
Những trống tênh rưng rưng mùa ngờ vực
Chạm khẽ còn đau nốt ru hời
Thì thôi
hãy hóa đá để niêm phong nửa vầng còn khuyết vào đáy trái tim chưa tròn nhật nguyệt
Cho vàng úa rơi
Trôi
Trôi vào khoảng mênh mông
mà thắp lên những non tơ vừa nhú.

Đừng có kể với em về những mùa còn chưa kịp cũ...
Nhành thạch thảo trên tay em đang run lên kia kìa....